34 tuần, cái tin con mình đang ngôi thuận chuyển sang ngôi mông đối với tôi như tiếng sét ngang tai. Không còn nghi ngờ gì nữa, trong vòng 6 tuần ít ỏi còn lại, nếu thằng bé không tự xoay người thuốc mọc tóc lại cho đúng vị trí, thì mẹ con tôi bắt buộc sẽ gặp nhau bằng thủ pháp sinh mổ.

Đúng như tôi dự đoán, thằng con lì lợm nhất mực không chịu xoay người trở lại. Có thể, phong thái chúi đầu xuống đất làm con khó chịu chăng, mà mới xoay đầu được 2 tuần thì nó hì hục quay trở lên? Vì tôi cũng không được cao to lắm, cho nên không gian trong bụng mẹ chật chội, khiến thằng lì trong bụng cảm thấy khó chịu, mỗi lần đạp là cái đầu bư của con thúc lên sườn, nhức nhối. Mẹ nằm thẳng, nằm nghiêng bên này, nghiêng bên kia, bạn ấy cũng khó chịu thấy rõ, cứ quơ quào tay, xoay tới xoay lui, nhiều khi thấy rõ cái mông bạn ấy chu ra đằng trước, tròn vo, cứng cáp, mẹ thọc léc cho lại lụi cụi xoay xoay giấu giếm mông đi (sau này ra đời, thằng bé rõ là rất có máu buồn, mẹ cứ đưa ngón tay ra chưa kịp chạm vào con mà con đã cười nắc nẻ). Niềm mong con sẽ xoay đầu theo tôi đến hết hành trình thai kỳ. Các bác sĩ chắc cũng mong nhiều hơn tôi thì phải, thành thử dù rằng tôi đã rỉ ối, đau cơn co quằn quại, dạ con mở 7 phân rồi mà danh thiếp bác sĩ vẫn không cho lên bàn mổ. Cho đến khi máy đo nhịp tim không báo âm vang tim thai nữa, các bác mới cuống cuồng sắp phòng,sắp giường chuẩn bị ca mổ bắt cái thằng con lì lợm của tôi ra ngoài. (May quá, tiền là máy dò không đúng vị trí tim thai mà thôi).

Trên bàn mổ, cô nữ hộ hoá làm thủ thuật ngục thất trong, rồi báo với bác sĩ: "Ngôi mông ạ, sờ thấy bàn chân em bé". Lúc đấy, tôi chỉ mong con sẽ ra thật nhanh, bởi chưng chắc có nhẽ con khó chịu lắm rồi, muốn thò chân bước ra ngoài thế giới rộng lớn lắm rồi. Nằm xụi làm ngơ trên bàn đẻ, cảm nhận rõ thuốc tê lan xuống hai chân, khẽ chạm vào chân, cảm giác như chạm vào một người khác chứ không phải mình: xác thực là tôi cảm giác như mình chạm vào… một con heo đang bị xẻ thịt. Bên cạnh, cô bé nữ hộ đâm vẫn đều đều: "Bụng mỡ quá ạ, thành bụng dầy…". Vâng, thì chả mỡ, hai con rồi, lên đến hơn chục ký rồi làm sao mà không mỡ được! (Thế quái nào lúc đấy không nhờ bác sĩ cắt bớt rẻo mỡ trước bụng đi, để đỡ phải hì hục tập thể dục giảm cân sau sinh).

Trộm bóng vía tỉ lần, thằng lì cất tiếng khóc trước nhất tiền sau khi mẹ bị chích thuốc tê khoảng 15 -20 phút. Nghe tiếng con khóc, tôi cứ nhẹ cả người, cảm thấy lâng lâng như ở thiên đường. (Sau này tôi mới biết, bởi vì hôm đó nhiều ca hoá mổ, phòng mổ bận suốt cho nên tôi cứ bị nằm chờ ngoài hiên cho đến khi dạ con mở 7 phân không chịu được nữa, sắp sửa lên cơn rặn đẻ rồi thì danh thiếp thầy thuốc mới lôi vào phòng cho mổ). Tôi nằm nghe tiếng lục bục thầy thuốc mắt xích vết mổ, bụng bảo dạ: "Ôi, đẻ mổ sung sướng đến thế này chăng? Biết thế ngay từ đầu nhất định xin mổ cho xong. Kiểu này đẻ chục đứa cũng được, cứ lên bàn mổ nằm một lúc là xong chuyến vượt cạn". Bốn tiếng đồng hồ nằm trong phòng hậu phẫu để bình phục đâm lực, tuyệt vời nhiên tôi chẳng thấy đau đớn gì cả. Cơn buồn ngủ cứ thế kéo đến, tôi làm một giấc mấy tiếng đồng hồ trong phòng hậu phẫu, mặc chung quanh danh thiếp bà mẹ khác đâm thường ở phòng kế bên đang rên, hò la thất thanh bởi chưng đau. Tôi nghĩ thầm: Thế mà mấy bà chị đồng nghiệp cứ dọa dẫm: hoá lần thứ hai đau gấp tỉ lần sinh lần đầu".

Ra đến phòng trung chuyển (dành cho các mẹ mới sinh, nhưng chưa nhận được phòng), trong khi các mẹ đâm ra thường rên rẩm bởi đau, thì tôi vẫn trợn mắt lên nhìn hết người này đến người khác, lòng hân hoan: đâm mổ thật ảo diệu, chả đau tí tị nào. Lúc này nhớ con quá, nhưng cả nhà giấu việc con tôi bị nằm phòng dưỡng nhi (do bị ngạt). Trong khi danh thiếp mẹ vừa đau cơn co dạ con, vừa đau vết rạch, mà vẫn phải tập cho con bú để sữa mau về, tôi vẫn nằm ngủ ngon lành (do ảnh hưởng của thuốc tê chưa hết). Ôi thiên đường! Giật mình tỉnh dậy, ôi thiên đường đâu mất rồi? Chỉ thấy đau là đau là đau. Cơn đau kéo đến dồn thuốc giảm cân dập. rộn rã, cao trào, dường như là đang đau cái cơn đau dồn lại của mấy tiếng đồng hồ qua, của cả hành đệ trình vượt cạn. Cầm tinh con trâu mà tôi cũng phải bật tiếng rên rỉ, đau đến chảy nước mắt (chứ không phải khóc bởi đau đâu nhé). Ròng rã 3 ngày như thế, cứ truyền thuốc giảm đau rồi hết thuốc là lại đau. May quá, con vẫn nằm phòng dưỡng nhi, nếu không tôi không biết xoay sở ra sao.Nếu bạn đang nghĩ rằng hoá mổ là một chọn lọc tốt nhất, đỡ đau nhất, vùng kín đẹp nhất, giờ hoá hoàn hảo nhất… thì bạn đã nhầm rồi. Người tính không văn bằng trời đất tính, và có nhẽ bạn cần phải biết một số điều động quan yếu trước khi lựa chọn sinh mổ.

6 điều động cần biết trước khi vào phòng đâm ra mổ

1. Phòng mổ lạnh như băng ấy. Từ khi bạn dò dẫm bước vào phòng mổ, là răng bạn va vào nhau bần bật rồi. Tiếp đó, bạn sẽ được nằm trên giường mổ, mà tiền cần nghe chữ "giường mổ" ôi thôi là bạn đủ hiểu nó lạnh nhạt thế nào. Chưa hết, những chiếc kim cũng lạnh nốt, sẽ chọc vào tủy sống của bạn. Những chiếc dao kéo dụng cụ mổ cũng lạnh như thể chúng mới được đưa ra từ ngăn bần tiện tủ lạnh. Khi mọi rợ sự đã xong xuôi, bạn vẫn thấy mình run như cầy sấy, bởi thân thể mất nhiều máu, bởi chưng áp huyết xuống, vì chưng lạnh, và cả sợ nữa. Có lẽ lúc này bạn cần một cái chăn và một giấc ngủ. 2. Cái cảm giác khi ekip mổ lấy em bé ra khỏi người bạn cũng chẳng dễ chịu gì. Như là bị giựt đồ vậy, một cảm giác mất mát khác hoàn toàn với khi bạn hoá thường. Qúa đệ trình này diễn ra như sau: bên dưới – thầy thuốc rạch một đường khoảng 10 cm ở bụng dưới (có khi hơn ấy chứ); bên trên – nữ hộ sinh đưa thân hình phốp pháp của cô ấy đè lên ngực tôi để cố đẩy em bé ra ngoài (tôi nghĩ đây là lý bởi vì bởi chưng sao các cô nữ hộ đâm ra khá to béo). Trên đẩy, dưới kéo, em bé được đưa ra theo kiểu rất bạo lực – thành thử tôi mới có cảm giác như bị "giựt đồ". Sau đó, không biết văn bằng dụng cụ gì, người ta tiếp kiến tục lấy nhau thai và vệ đâm dạ con của bạn – mà tôi có cảm giác như đang nạo vét cống rãnh.

Vì con, khổ cực đến mấy mẹ cũng vượt qua (Ảnh: Internet)3. Tôi từng nghĩ mình sẽ không sử dụng đến thuốc giảm đau, vì chưng thuốc giảm đau không tốt cho quá trình sản hoá sữa mẹ. Lệ thuộc vào thuốc giảm đau giống như con nghiện lệ thuộc vào ma túy. Thế nhưng vì chưng danh thiếp mẹ đi trước đã truyền kinh nghiệm rằng nên thủ sẵn vài viên giảm đau bên người, dự phòng thì hơn, thế nên tôi cũng có sẵn một vỉ giảm đau trong giỏ. Ngày đầu – vẫn còn thuốc tê, vẫn ở thiên đường. Ngày thứ hai – thiên đường phũ phàng đẩy tôi ra ngoài, rồi lạnh nhạt đóng cổng khi danh thiếp cơn đau dồn dập kéo đến, nhưng may quá tôi được truyền thuốc giảm đau liên tục. Ngày thứ ba, lượng thuốc giảm đau giảm xuống và tôi bắt đầu rên rỉ do đau. Chịu từ sáng đến chiều thì xuống đáy của sức chịu đựng, tôi bắt chồng tìm thuốc giảm đau gấp. Và từ đó, cánh cổng thiên đường lại mở toang. Nói tóm cổ lại: đừng kỳ thị thuốc giảm đau khi sinh mổ.

4. Chưa bao giờ tôi sợ hắt hơi, ho và trò chuyện đến thế. Hắt hơi khiến tôi đau như ai đó phũ phàng lấy cái que chọc vào vết mổ. Ho cũng thế, lần này thì như là chọc rồi ngoáy ngoáy vết thương. Còn chuyện trò ư? Nó khiến tôi khô cổ và… ho. Tôi cũng sợ thường xuyên cả di chuyển, cho con bú và đi vệ sinh. Chỉ một cử động nhỏ cũng khiến vết thương xót 15 xen-ti-mét ở bụng dưới nhúc nhích, kéo theo vết thương xót trong bụng cũng rục rịch. Một lời khuyên là hãy thủ sẵn thuốc ngậm ho, và ngậm ngay khi cơn ho ồ ạt ập đến. 5. Bởi vì quá sợ hãi vết rạch có trạng thái đau thốn vô luận khi nào có sự chuyển động, cho nên tôi sợ thường xuyên cả chuyện "đi nặng-đi nhẹ". Có những người mẹ tiểu không được, phải thông tiểu đớn đau gấp mấy lần phẩm bình thường. Còn đi nặng ư? Không biết có phải bởi chưng sợ hãi, hay do ít được ăn chất xơ thành thử suốt cả tuần sau sinh tôi không có nhu cầu đó. Mặc mặc dầu lòng dạ khó chịu bởi đầy bụng, nhưng thà thế còn hơn là đau vết mổ. Tuy nhiên, nếu như khó chịu quá, bạn có trạng thái uống một ít nước có ga để cải thiện tình hình.

6. Khu vực xung quanh vết sẹo của bạn sẽ không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ có được cảm giác trở lại. Vùng da chung quanh vết mổ của tôi vẫn như là bị đứt hết dính dáng thần kinh cảm giác, bốn năm sau khi hoá mổ mà mỗi lần sờ vào chỗ vết mổ tôi vẫn có cảm giác như là đụng vào ai đó chứ không phải mình. Cũng may, đó tiền là một phần rất nhỏ của da thịt, ở một nơi cũng rất kín đáo, và ít có thời cơ đụng đến. Tuy nhiên, mặc mặc dù biết bít tất cả điều động này, ám ảnh về cuộc hoá suốt một thời kì dài, nhưng tôi vẫn thích đâm ra con. Tôi nghĩ chắc chắn bạn cũng vậy, chuyện gì tới cũng sẽ tới, tiền cần chuẩn bị cho hành trình của mình được suôn sẻ hơn mà thôi.

Theo webtretho

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Top